Chương 100: Bức mình đến đường cùng.
"Sở tổng..." Uông Trạch đuổi theo phía sau, nhìn thấy Sở Ngự Tây sải bước vào toà cao ốc Lạc Hà, anh vừa đuổi theo vào, thấy Sở Ngự Tây đã vào thang máy, cũng không chờ anh, thang máy đóng lại.
Đầu của Sở Ngự Tây căng đau, anh chỉ chậm nửa giờ, ở bãi đậu xe không thấy xe của Nhiễm Đông Khải, nên sẽ không xảy ra chuyện gì!
Tay anh có chút tê, trong đầu đều nghĩ đến cảnh cô có thể hầu hạ ở trên người kẻ khác, anh cảm thấy mình thật ngu ngốc, dù đã không còn tình nghĩa đối với người phụ nữ kia, cũng không nên dùng phương pháp bẩn thỉu này. Anh tức đến chút lý trí cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất.
Anh biết đây là hang ổ của Lý Minh Nhân, chung quy là một chỗ chơi đùa, ít nhiều gì cũng biết nền tảng của đối phương, không biết chuyện xấu của đối phương, thì không thể có giao hảo.
Anh đến ngoài cửa, dùng sức gõ cửa.
Phòng ốc cách âm quá tốt, anh không nghe được âm thanh bên trong.
Gõ mấy cái cũng không mở, anh bắt đầu dùng chân đá, đá nửa ngày chân đã mỏi, cửa cũng không mở.
"Sở tổng, nếu không đến quầy lễ tân điện thoại đi!" Uông Trạch theo kịp, thấy anh thế này cũng không phải cách, nghĩ đến điện thoại nội bộ có thể gọi vào.
Sở Ngự Tây nghe xong quát lên: "Vậy cậu còn không mau đi!"
Uông Trạch bất đắc dĩ vội vàng liên hệ với quầy lễ tân.
Sở Ngự Tây ở ngoài cửa, đã cảm thấy trong lòng rối loạn.
Sau một lúc lâu, Uông Trạch chạy tới, lắc đầu thất vọng nói: "Lý tổng đã rút đường dây nội bộ, điện thoại di động của ông ta lại không gọi được, làm sao bây giờ?"
Sở Ngự Tây lạnh lùng nói: "Kêu phục vụ đưa thẻ phòng dự bị, mau!"
Đáng tiếc bảo toàn ở đây vô cùng nghiêm, Uông Trạch thất vọng lắc đầu, xem ra không lấy được thẻ phòng dự bị, mà người ở bên trong cho dù có gõ nát cửa cũng mắt điếc tai ngơ.
Sở Ngự Tây đứng ngoài cửa, chưa bao giờ suy sụp tinh thần như vậy, có lẽ đây là số phận đã định trước.
Anh đến cũng vô dụng, lâu như vậy, kẻ ngốc cũng biết xảy ra chuyện gì.
Anh xông vào thì sao đây? Người là tự tay anh đưa ra.
Anh biết rõ Lý Minh Nhân yêu thích, nhưng vẫn làm vậy.
"Sở tổng, còn kêu người mở khóa không?" Uông Trạch thấy sắc mặt anh xám xịt, cẩn thận nhắc nhở một câu.
Sở Ngự Tây im lặng chốc lát, từ từ lắc đầu, đã quá muộn.
Anh chạy tới chuyến này giống như một thằng ngốc.
Ngay lúc này, cánh cửa mở ra, Lý Minh Nhân chỉ quấn khăn tắm, thân trên trần trụi, cơ thể ẩm ướt, trên người có nhiều dấu vết mập mờ không rõ, thấy là Sở Ngự Tây, ông ta cười nói: "Tôi tưởng là ai chứ, vừa rồi bận không kịp mở."
Sở Ngự Tây nghe ông ta nói những lời này, đầu ông ông, anh vốn nên quay người rời đi, nhưng lại đẩy Lý Minh Nhân ra, đi thẳng đến phòng ngủ.
Trên giường, một bóng dáng đang lúc nhúc, trên người trói dây thừng, càng nổi bật làn da trắng như tuyết, anh bước lên kéo người phụ nữ kia, chỉ nghe thấy tiếng kêu đau run rẩy, nhìn kỹ lại, căn bản không phải là Thương Đồng, tim của anh bỗng chốc thả lỏng, đột nhiên lại nghe thấy tiếng khóc của phụ nữ trong phòng tắm, anh bước đến kéo cửa phòng tắm ra, thì nhìn thấy hai tay người phụ nữ bị cột lại, trói dưới vòi sen trong phòng tắm, cả người trần truồng, nước ấm ào ào chảy xuống, tóc ướt sũng, che khuất mặt của cô.
Sở Ngự Tây bước nhanh vào trong, giơ tay vạch tóc người phụ nữ kia ra, cũng không phải.
Lý Minh Nhân đứng ở cửa, sắc mặt cũng xấu đi: "Sở tổng, không phải cậu muốn chơi tôi đó chứ?"
Sở Ngự Tây đi ra, ấn chặt vai ông ta: "Người đâu, người ông chỉnh ở đâu rồi?"
Lúc này Lý Minh Nhân không cười, ông ta hừ lạnh nói: "Sở tổng, đây là chuyện anh vợ em rễ giữa cậu và Nhiễm Đông Khải, kéo người ngoài tôi đây vào làm bia đỡ đạn, còn phá hoại hào hứng của tôi, đây không phải nói rõ là lừa tôi sao?"
Sở Ngự Tây không có tâm trạng nói chuyện với ông ta, nghe ông ta nói xong, sắc mặt dữ tợn: "Nhiễm Đông Khải dẫn người đi?"
Lý Minh Nhân nói: "Cậu đi tìm cậu ta đi."
Sở Ngự Tây không biết là thở phào nhẹ nhõm hay càng cảm thấy buồn phiền, anh buông Lý Minh Nhân ra, im lặng đi ra.
"Này, Sở tổng..." Lý Minh Nhân đuổi theo hai bước, còn chưa ra tới ngoài, cửa phịch một tiếng đóng lại.
Tiếng vang chấn động.
Sở Ngự Tây chỉ cảm thấy lòng rối loạn, anh đi đến cửa sổ bên cạnh, quả đấm mạnh mẽ nện lên thuỷ tinh, thuỷ tinh công nghiệp cũng nứt ra một đường, xương tay của anh đau đớn giống như bị gãy.
Cửa phòng bên cạnh đột nhiên bị kéo ra, anh quay đầu lại, là Nhiễm Đông Khải.
Nhiễm Đông Khải cũng toàn thân ướt sũng, tóc còn nhỏ nước, quấn khăn tắm, thấy Sở Ngự Tây, anh nhàn nhạt mở miệng nói: "Chúng ta nói chuyện một chút."
Nói xong, anh xoay người nhường ra đường đi.
Sở Ngự Tây đi vào, trên giường không có ai, nhưng còn sót lại hơi thở của cô, chăn bừa bộn chất đống ở một bên, ga giường xốc xếch nhíu lại, có thể nhìn ra bóng người chồng chất, trên mặt đất ném quần áo rách, áo ngực còn đang ở trên ghế, nhưng quần lót lại quăng ở bên chân, trên mặt đất có một hộp mũ đã mở.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào, cổ họng của Sở Ngự Tây căng thẳng, chuyển sang Nhiễm Đông Khải, không nói hai lời đi lên ra một quyền.
Ai ngờ Nhiễm Đông Khải cũng chống lại, hai người đều xuống tay tàn nhẫn, lách cách rối thành một nùi.
Ghế lật úp trên mặt đất, khăn tắm của Nhiễm Đông Khải bị kéo xuống, bên trong còn có quần lót, cổ áo sơ mi của Sở Ngự Tây cũng bị kéo hỏng.
Nhiễm Đông Khải đột nhiên nhớ đến cái gì đó, quay người chạy vào phòng tắm, Sở Ngự Tây thấy thế, kéo anh vứt sang một bên, còn mình chạy vào phòng tắm, chỉ thấy Thương Đồng trần truồng nằm trong bồn tắm lớn, nước đã đổ đầy bồn, ào ào chảy ra ngoài.
Cô run rẩy, hai mắt lại nhắm chặt như cũ, Sở Ngự Tây bước lên đưa một tay ôm cô ra, cô ôm cổ anh, cọ xát thân thể đang run lên của anh.
Sở Ngự Tây kéo khăn tắm qua quấn lấy cô, ôm cô ra khỏi phòng tắm, Nhiễm Đông Khải liền chặn ngang cửa, lạnh lùng nói: "Sở Ngự Tây, thả người xuống!"
Ngực của Sở Ngự Tây muốn nổ tung: "Người là của tôi, tôi muốn mang đi thì mang đi!"
Nhiễm Đông Khải hơi sững sờ, dường như từ trong xung động tỉnh táo lại, anh siết chặt quả đấm: "Cô ấy uống rượu, không biết chuyện tối nay, nếu anh không muốn cô ấy tìm cái chết, đừng nói với cô ấy."
"Ý anh là gì?" Hồi chuông báo động trong lòng Sở Ngự Tây nổi lên, cúi đầu nhìn người phụ nữ trong ngực, trên vai trắng nõn của cô là vết hôn rõ ràng, chằng chịt, trên mặt ửng đỏ khác thường, rõ ràng là ý thức đã không còn minh mẩn, ở trên người anh vặn vẹo.
"Anh bỏ thuốc cô ấy rồi phải không hả?" Sở Ngự Tây sợ hãi nói.
"Không phải tôi." Nhiễm Đông Khải quay người, rối rắm của anh lúc này làm sao ít hơn Sở Ngự Tây, nhưng một giây sau, anh nặng nề nói: "Tối nay tôi không nên đụng vào cô ấy, cũng là không có cách nào khác, sau này anh đừng làm chuyện ngu ngốc như vậy nữa, cùng lắm là mang hai mẹ con cô ấy đưa ra nước ngoài, tôi cũng không gặp là xong."
Nói xong, anh đi mặc quần áo, áo sơ mi: "Tính khí cô ấy mạnh mẽ, đừng nói chuyện của Lý Minh Nhân với cô ấy."
Phịch một tiếng, Nhiễm Đông Khải đạp cửa mà đi.
Còn lại một mình Sở Ngự Tây, nhìn người phụ nữ trong ngực, anh giống như đang ôm một củ khoai lang phỏng tay, một tay ném cô lên giường, nhưng khăn tắm cũng theo đó rớt ra, cả người cô cuộn tròn, có thể là bị ném đau, líu ríu rên rỉ.
Cô đau đớn nắm ga giường, trong người có hai loại cảm giác đáng sợ quấn lấy nhau, một là nóng, một là lạnh, cô chỉ có thể rên rỉ, một tiếng so với một tiếng càng khó chịu hơn.
Sở Ngự Tây ngẩn người ngồi ở trên giường, cô đụng phải anh, liền từ từ dính tới, một đôi tay nhỏ dao động trên người anh, cả cơ thể trần trụi của cô đều dán lên lưng anh.
Anh chỉ cảm thấy mình giống như một cái hộp đóng kín, sức ép không ngừng tăng, sẽ phải nổ tung.
Cô lại bắt đầu cắn vào vai anh, ô ô khóc lên.
Sở Ngự Tây cứng nhắc ngồi đó, đột nhiên giống như bị điên, một tay đẩy ngã Thương Đồng, anh cũng xé rách quần áo của mình, cầm lấy cái mũ ở đầu giường, qua loa đeo lên, bắt lấy cô rồi đâm vào giống như trút đi sự tức giận.
....
Giống như trở về năm năm trước, lần đó anh tưởng là cô, do say rượu nên giống như con ác thú lần lượt muốn không ngừng, anh chưa bao giờ biết linh hồn và thể xác hợp nhất lại tốt đẹp như vậy, đáng tiếc chỉ là âm mưu của cô mà thôi.
Cô đã vô lực nằm rạp ở trên giường, trên người đều là dấu vết của anh để lại, anh dường như không biết mệt mỏi, hoàn toàn khiến cho cô không có cách nào đáp lại, chỉ mềm nhũn tiếp nhận, đến lần phát tiết cuối cùng của anh, cô đã ngất đi.
Anh nằm một bên, thấy trên mặt đất ném đồ ngổn ngang, mò thuốc lá đã chuẩn bị sẵn trên đầu giường khách sạn, tuy không phải nhãn hiệu anh thích, nhưng cũng cầm hút một điếu.
Anh đang nghĩ, anh nhất định là điên rồi.
Nếu không sao đến mức này, còn có thể lên giường với cô?
Lúc cô ngủ, trên mặt vẫn ửng hồng, tóc đã khô, trán ướt mồ hôi.
Lông mi rất dày, môi hơi sưng, có một hai vết máu, là lúc nãy anh cắn nát.
Anh muốn suy nghĩ lại thật tốt, rốt cuộc anh làm sao thế này. Thực ra đối với chuyện năm năm trước anh vẫn nửa tin nửa ngờ, nhưng kiểm tra DNA của Niệm Niệm, mới hoàn toàn hết hy vọng. Cô vì người khác mà sinh con, anh còn cái gì để tin nữa?
Cho dù chuyện năm năm trước là thật, anh thật sự cùng cô xảy ra quan hệ trong khách sạn, nhưng thân thể của cô cũng không thuộc về anh.
Anh thích sạch sẽ, ghét phụ nữ trên mặt trang điểm, môi son bóng, mùi thuốc uốn tóc, trên người xịt nước hoa, thậm chí ngoài tướng mạo còn có vẻ mặt, nếu lộ ra nụ cười nịnh nọt, anh đều cảm thấy chán ghét.
Càng đừng bàn đến phụ nữ đã lên giường với người khác.
Coi như anh nói chuyện làm ăn, gặp dịp thì chơi, nhưng cũng chỉ ôm các cô sờ nắn một chút, sẽ không hôn môi các cô, cũng sẽ không mang về nhà đó, nếu anh thư giản, cũng sẽ chọn một hai người phụ nữ cố định, chán lại đổi.
Trừ gặp phải cô ở bên ngoài.
Anh thật sự thích cô, năm năm trước anh cảm thấy vậy, nhưng không phát hiện mình đã không có thuốc chữa. Bây giờ, anh lại không có cách nào tự kiềm chế, trước đó vốn muốn huỷ hoại cô, nhưng lại cắt đứt đường lui của mình. Hôm nay, cô bẩn như vậy, anh cũng không cần.
Thật sự không cần.
Đứng dậy đi vào phòng tắm, anh đứng dưới vòi sen thật lâu, đến khi cảm thấy mình đã đủ tỉnh táo lại, mới tắt vòi sen, anh đã quyết định từ bỏ, anh cầm tù cô, không đi gặp cô nữa là được.
Mặc quần áo tử tế, anh nhíu mày, bọc đồ ngủ của khách sạn cho cô, ôm cô ra khỏi thang máy.
Vẫn lái xe về biệt thự Hậu Hải.
Năm sáu giờ sáng, anh lái xe, người phụ nữ ở sau xe ngủ rất sâu, anh nhìn từ trong kính chiếu hậu, tóc của cô có chút lộn xộn, anh thu tầm mắt về, thấy một mảng sương mù phía trước.
Đến biệt thự, anh ôm cô lên lầu, Niệm Niệm vẫn còn ngủ, anh đặt cô xuống, rồi đi xuống lầu.
Quản gia thấy anh về sớm như vậy, vội vàng bước lên: "Tiên sinh..."
Sở Ngự Tây đứng đó, nhìn thoáng qua phòng khách, lạnh lẽo nặng nề, anh nhíu mày, nhìn lên lầu nói: "Sau này ở đây có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi, không có việc gì đừng cho cô ấy gặp khách."
Chương 101: Xem mắt
Trên giường, Lận Khả Hân thở hổn hển nằm rạp trên người Nhiễm Đông Khải, tay vừa đặt lên eo của anh, đã bị anh gạt qua một bên.
"Đông Khải, anh sao vậy?" Lận Khả Hân vẫn đắm chìm trong cơn kích tình vừa vồi, anh đã rất lâu rồi không điên cuồng như vậy.
Bình thường Nhiễm Đông Khải đều rất bình tĩnh, thậm chí lúc ở trên giường cũng không dễ động tình, tối qua lại giống như thay đổi thành một người khác, cô trái lại rất vui vẻ, chỉ cảm thấy có chút lo lắng.
Nhiễm Đông Khải đẩy cô ra, đứng lên, đi tắm rồi quay lại, bắt đầu thay quần áo.
"Đông Khải, hay là ngủ tiếp một lát?" Lận Khả Hân trần trụi nửa người trên bắt lấy áo sơ mi của anh, Nhiễm Đông Khải nhàn nhạt mở miệng nói: "Muốn kết hôn ngay, rất nhiều chuyện phải làm."
Lận Khả Hân nghe xong, không hài lòng trở về ngồi xuống, che chăn nói: "Chuyện vui lớn như vậy, không nói với bác gái một tiếng sao?"
Tay cài nút áo của Nhiễm Đông Khải ngừng lại, lạnh lùng liếc qua Lận Khả Hân nói: "Tôi biết rõ em đang có ý định gì, đừng làm loạn."
Lận Khả Hân bị dáng vẻ của anh dọa sợ, cô thấp giọng nói: "Em không có ý đó."
Nhiễm Đông Khải cau mày nói: "Thay tôi tường thuật lại với mẹ tôi bên kia, nếu bên bà ấy có chuyện gì, ai cho em chỗ dựa."
"Biết rồi." Lận Khả Hân không dám nhiều lời, chỉ hạ giọng nói: "Em đây không phải bởi vì yêu anh sao!"
Nhiễm Đông Khải nghe xong cũng không có phản ứng gì nhiều, chỉ thở dài nói: "Em yên tâm."
Lận Khả Hân nghe vậy, cũng sinh ra vui sướng.
Nhiễm Đông Khải nói tiếp: "Mẹ tôi đã chọn em, em còn lo lắng cái gì? Đừng tự cho mình thông minh là tốt rồi."
Lận Khả Hân nghe xong, trên mặt thoáng qua một chút không tự nhiên, cô khoác áo ngủ đứng dậy: "Đông Khải, em sai rồi, em biết, anh yên tâm, kỳ thực em cũng không có làm gì."
Nhiễm Đông Khải đi tới cửa, nhìn cô đi qua nói: "Đừng để mọi người nhìn thấy."
Nói xong, kéo cửa đi ra ngoài.
------- Vũ Quy Lai --------
Sở Ngự Tây ngồi trên xe, anh đã rất mệt mỏi, nhưng không muốn ngủ, cách biệt thự phía sau ngày càng xa, anh lên tiểu học thì ở nội trú, đến trung học thì xin ra nước ngoài, tất cả đều thực hiện độc lập, đơn giản là phiền chán cái nhà kia, vĩnh viễn cũng không muốn nhìn thấy mấy khuôn mặt đó.
Sau khi anh trở về vẫn ở bên ngoài, sau đó chọn biệt thự kia, chỉ dẫn về một người phụ nữ là cô, cuối cùng hôm nay anh cũng không muốn trở về nữa.
Tất cả đều cho cô.
Dù anh không cần cô, cũng cầm tù cô.
Ít nhất biết cô ở đâu, anh cũng không cảm thấy trái tim trống trải.
Bình minh, mặc dù còn có sương mù, nhưng dù sao trời cũng gần sáng, anh phải về công ty.
Để Uông Trạch đi làm chuyện anh đã đồng ý với cô, một mình anh ở trong phòng nghỉ của phòng làm việc nghĩ ngơi một chút, ngủ mê man nửa ngày, giống như bị bệnh, đến lúc tỉnh, đã hai giờ chiều.
Điện thoại lần lượt vang lên, anh ngồi dậy, chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi, thấy là điện thoại của Mạch Tử Long, liền nhấc máy.
"Sở đại thiếu gia, sao giờ mới nghe điện thoại?" Mạch Tử Long bên kia hình như rất sốt ruột: "Nói cho anh biết một tin, buổi sáng em nghe ba gọi điện thoại, hình như nội dung có liên quan đến anh, anh nhất định phải chuẩn bị tâm lý!"
Cổ họng của Sở Ngự Tây có chút chát, anh dựa vào đầu giường, trái tim giống như tro tàn: "Là muốn cho tôi đi xem mắt?"
Mạch Tử Long cường điệu trả lời: "Anh biết rồi hả?"
"Không có, khụ khụ..." Sở Ngự Tây ho hai tiếng, cơ thể anh thời gian qua rất tốt, có thể là gần đây quá mệt mỏi, mày cũng nhíu lại: "Tôi biết rồi."
"Vậy tự anh tìm lý do từ chối đi! Đừng nói em không mật báo à!"
Sở Ngự Tây cúp điện thoại, theo gương lớn nhìn bản thân, tóc hơi dài quá, áo sơ mi cũng nhăn nheo, bộ dạng này nhìn qua rất uể oải, anh tắm rửa, thay quần áo, ngồi vào trước bàn làm việc.
Trong máy vi tính là tin tức Nhiễm Đông Khải và Sở Vân Hề đi thử áo cưới, chọn nhẫn cưới, góc độ hình rất khá, nhưng anh không có tâm trạng để xem, tắt trang wed, Mạch Hành Kiện điện thoại tới, anh đứng dậy, đến cạnh cửa sổ sát đất nhận điện thoại: "Cậu!"
Giọng nói của Mạch Hành Hành bình tĩnh quả quyết, đi thẳng vào vấn đề: "Ngự Tây, cậu hẹn bộ trưởng Lâm bảy giờ tối, con gái của ông ta cũng đến, cậu sẽ để thư ký báo địa điểm cho con."
Sở Ngự Tây không có bất kỳ cảm xúc gì trả lời: "Con biết rồi cậu."
Mạch Hành Kiện thu điện thoại vào.
Sở Ngự Tây nhìn ra cửa sổ, mới hai giờ đã cảm thấy ánh mặt trời mờ đi, có lẽ anh nên để quá khứ xuống, bắt đầu một lần nữa, kỳ thực giới thiệu ai thì có ý nghĩa gì? Nhưng là cậu giới thiệu, ông nhìn nhất định đạt tiêu chuẩn, sẽ không sai.
Buổi chiều thu dọn đồ đạc xong, lúc chuẩn bị rời đi, Uông Trạch đi vào, có chút ấp úng, đây không giống tác phong của anh ta.
"Sở tổng..."
"Có chuyện gì sao?" Trên tay Sở Ngự Tây vắt áo khoác dài.
"Biệt thự điện thoại tới, nói Thương tiểu thư bị bệnh."
Bước chân của Sở Ngự Tây dừng lại một chút, cô bị bệnh? Vừa nghe đến tin này, lòng của anh vẫn không thể khống chế được bị ảnh hưởng theo, ngược lại lạnh giọng nói: "Sau này chuyện bên kia, cậu tới xử lý là được rồi, không cần nói với tôi."
Uông Trạch nghe xong, đành phải gật đầu nói: "Đã biết."
Tối nay anh thoái thác tất cả việc công, dù sao cũng đi sớm một chút, mới là tôn trọng cậu, đi tới cửa, anh dừng bước lại, từ trong ví tiền rút ra một tấm thẻ, ném cho Uông Trạch: "Để bác sĩ Lận đến xem cho cô ấy."
Uông Trạch nhận tấm thẻ tín dụng kia, đây là đặc biệt dùng để chi tiêu cho mẹ con các cô.
Sở Ngự Tây lái xe, nhưng khuôn mặt đẹp trai từ đầu đến cuối có chút u ám, không biết có phải lúc gần đi nghe tin cô bị bệnh hay không, hay sắp phải xem mắt.
Đèn hoa vừa lên, bao la mờ mịt.
Trong hội quán ở Duệ Vương Phủ, kết cấu vương phủ vẫn còn, phục vụ ngoài cửa và người đậu xe đều mặc phục cổ, anh nhìn mũ chỏm và sườn xám, bất giác nhíu mày, vào vương phủ, có người dẫn đường vòng qua tiền sảnh, hành lang, đi tới sân sau, đèn lồng treo cao, bên trong chỉ là đèn điện, nhưng thật có mấy phần hương vị.
Người bình thường cũng không đến chỗ tốt như vậy. Sở Ngự Tây dựa vào hành lang, nhìn đồng hồ một chút, chỉ mới sáu giờ ba mươi, anh hút một điếu thuốc, khói lượn lờ bay lên, bóng cả người anh đều nằm dưới bóng râm của đèn lồng, đầu điếu thuốc giữa ngón tay thon dài chốc sáng chốc tối.
"Ba, con không vào! Sao ba có thể gạt con tới xem mắt?" Giọng nói của một cô gái.
"Tiểu Lôi, đừng quấy rối, ba nói hơi muộn, nhưng người tối nay là cháu trai của chú Mạch, con xem qua rồi hãy nói." Giọng của người kia hùng hậu vang lên.
"Con không xem, con thấy tổng giám đốc CEO gì đó khá hơn, các người đừng nghĩ cấu kết thương nghiệp!"
"Lâm Lôi!" Người đàn ông nổi giận: "Không đồng ý cũng được, vậy cũng phải tôn trọng bề trên!"
Sở Ngự Tây dụi tắt thuốc lá, không có bất kỳ cảm xúc gì, anh đi tới phòng bao, bên trong phòng cổ kính, có mùi bếp đồng hun khói, tấm nệm nhỏ bày trên bàn chạm hoa văn, tầng trên tấm nệm bắt đầu thêu hoa, bốn phục vụ ăn mặc theo cách cung nữ đã qua chào đón, nhận lấy áo khoác bạc trong tay của Sở Ngự Tây.
Trên mặt đất là mấy chiếc ghế dựa bàn vuông, anh yên lặng ngồi đó, đã có người bước đến chào hỏi, tất cả đều là dáng điệu giả cổ, hỏi uống trà gì.
Sở Ngự Tây uống trà ô long đông lạnh, mặc áo sơ mi trắng, kim cương trên cổ tay áo sáng bóng, anh thờ ơ thổi trà, có lẽ vì đối phương không thèm để ý, anh cảm thấy vô cùng thoải mái.
Ngoài cửa sổ có người hô: "Khách quý đến."
Tiếp theo có người vén rèm cửa, Mạch Hành Kiện, Lâm Khả Long và Lâm Lôi ba người trước sau đi vào.
Sở Ngự Tây để ly trà xuống, lạnh nhạt đứng lên, nói một câu: "Cậu!" Lại nhìn về phía hai cha con tranh chấp vừa rồi, lễ phép mà xa cách gật đầu: "Bác Lâm, Lâm tiểu thư."
"Bộ trưởng Lâm, tiểu Lôi, đây là cháu trai Sở Ngự Tây của bác." Mạch Hành Kiện gật đầu với nhân viên phục vụ ở bên cạnh, chợt nghe một nhân viên phục vụ truyền thanh ra ngoài: "Mang thức ăn..."
Có người bưng chậu nước tới, cho từng người rửa tay, Lâm Khả Long cười nói: "Chỗ này được lắm, chủ tịch Mạch thật có mắt."
Lâm Lôi bên cạnh nhìn Sở Ngự Tây, đầu tiên là hơi sững sờ, mới sẵng giọng: "Ba cũng biết nhìn à."
Những lời nói này, Sở Ngự Tây chỉ cười nhạt.
Tiệc rượu bày ra, lại không phải thịt cá, cách làm nội phủ từng món truyền lên, đi kèm là rượu tốt ủ lâu năm, vô cùng có ý vị. (Cách làm nội phủ: làm theo phong cách trong cung.)
Bởi vì Mạch Hành Kiện thích yên tĩnh, nên tại chỗ vốn có diễn tấu kéo đàn và hát đều lui xuống.
Sở Ngự Tây cũng không chen vào nói, nói rất ít, Lâm Khả Long vốn là ở bộ thương vụ, hỏi mấy câu, anh trả lời cũng rất ổn thỏa, theo cái nhìn của bề trên, không còn gì tốt hơn.
Sau khi Mạch Hành Kiện uống mấy ly thì thở dài nói: "Lúc trước chúng ta hận không thể phá đi những thứ này, phá bốn cũ, hôm nay lại tự mình chạy tới, cảm thấy cũ vẫn có mùi vị." (Phá bốn cũ: là chỉ bài trừ tư tưởng cũ, văn hoá cũ, phong tục cũ, tập quán cũ.)
Lâm Khả Long nói: "Đúng vậy, ông xem bọn trẻ bây giờ, đều chạy theo trào lưu. Lôi Lôi, kỳ sau con làm chuyên đề gì? Phố nhỏ biến mất phải không?"
Nhắc đến chuyên nghành của Lâm Lôi, mặt mày cô nhíu lại, lập tức lộ ra dáng vẻ người chủ trì sắc bén của đài phát thanh, chậm rãi mà nói, phê phán về việc câu kết thương nghiệp, để khai phá bất động sản...
Sở Ngự Tây nghe xong, chỉ cười nhạt.
Ăn xong cơm tối, Mạch Hành Kiện kéo Lâm Khả Long, đương nhiên hai người đều có tài xế và thư ký đi theo, ném Lâm Lôi cho Sở Ngự Tây.
Sở Ngự Tây mở cửa xe, thấy Lâm Lôi ôm vai, nhàn nhạt mở miệng nói: "Tôi biết em không tình nguyện, em yên tâm đi."
Lâm Lôi nghe anh nói xong, cúi đầu ngồi vào bên kia ghế phụ, không biết đang suy nghĩ gì.
Trong lòng Sở Ngự Tây cũng không có gì khác, anh chỉ tập trung lái xe, vì trước đó có uống chút rượu, nên lái xe rất chậm, cộng thêm xe rất đông, nên mùi rượu lan ra trong xe.
"Anh không thích tôi?" Cuối cùng Lâm Lôi cũng ngẩng đầu lên, nhìn Sở Ngự Tây, cô luôn nghĩ với quyền thế của cha mình, đương nhiên đối phương là người nịnh bợ, trước kia xem qua mấy con em thế gia, mặc dù không tính là nịnh hót, nhưng cũng luôn khen cô tài mạo song toàn, lúc đầu cô còn tưởng Sở Ngự Tây chỉ là lạt mềm buộc chặt, giả đứng đắn, nhưng bây giờ anh nhìn thẳng về phía trước, dường như không có ý trả lời mình.
Sở Ngự Tây nghe cô hỏi vậy, cũng không nhìn cô, chỉ nhàn nhạt nói: "Nếu như cô không muốn, coi như xong."
"Vậy còn anh?" Lâm Lôi có chút bất mãn, một bên mặt của anh làm cho người ta cảm thấy tim đập thình thịch, những người chủ trì trong đài đều không có bộ dạng đẹp mắt giống anh, lại còn lạnh nhạt với cô như vậy.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian